AUTHOR : PARK HOONWOO
BETA: YING
-o0o-
———————-Sáng hôm sau, trên tàu tốc hành Hogwarts—————-
“Saphie này, ngày xưa ta đi học làm sao mà sướng được như bây giờ chứ, ngày xưa không độn thổ thì xài khoá cảng, đâu được ngồi tàu. Bất quá, tốc độ rất nhanh.” Eren ngồi trong toa xe vuốt vuốt cục đen thui trên tay, vừa vuốt vừa nói chuyện với nó, mặc kệ sự thật là cho dù nó có trả lời thì y cũng chả hiểu. Saphie là thú cưng y mua hôm qua, đen thui, cái loại đen mà một khi đứng trong bóng tối thì sẽ tàng hình ấy, mắt xanh, cho nên nó mới có tên là Saphie.
“Thật nhớ năm xưa, ngày đầu tiên đến trường đã làm Stephen lo hoảng cả lên!” Eren cảm thán, thật ra ngày xưa lúc y đến Hogwarts, Stephen quả thật rất lo lắng, nhưng tuyệt đối không phải là lo lắng cho y, mà là lo lắng cho Slytherin của mình sẽ bị Eren phá cho tan tành, dù sao thì y chính là cái thể loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, cho nên là, haiz…
Sau đó toa xe liền yên tĩnh trở lại, dù sao, ngồi đây cũng chỉ có mỗi mình Eren và Saphie, mà nó thì ngủ mất rồi, cho nên y đành phải im lặng vậy, gì thì gì, tự nói chuyện một mình không phải là một hành động Slytherin lắm. Kéo sợi dây chuyền vẫn luôn đeo đến giờ ra khỏi áo choàng, khẽ vuốt, đây là món quà cuối cùng Gideon tặng cho y, sau đó liền bị người của giáo đình đâm cho một kiếm, thật may mắn là cậu ấy vẫn còn có thể cứu sống được, nếu không số người chết ngày hôm đó sẽ không dừng lại ở con số 1200 đâu, Eren siết chặt mặt dây chuyền trong tay, lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng gõ cửa, một cái đầu màu nâu ló vào.
“Xin chào, mình có thể ngồi đây được chứ, bồ biết đó, tàu quá đông và mình đến hơi trễ, cho nên, mình đã lang thang nãy giờ mà vẫn không tìm được toa nào còn trống chỗ.” Cái đầu đó cười tươi rói, đưa tay xoa xoa gáy. Eren gật gật đầu, sau đó liền nhìn cậu ta đẩy hết cửa sang một bên, cố gắng lôi kéo cái rương của mình vào, nhưng mà, nó không quá thành công.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, nó nặng quá xá luôn! Đây là phép thuật hả, ngầu ghê!!” Cậu ta hâm mộ nhìn Eren, không phải, chính xác hơn thì hâm mộ nhìn ngón tay đang ếm vài bùa nhẹ tênh và bùa kéo để mang cái rương vào dùm của y, không đợi y mở miệng đã tự giới thiệu bản thân của mình “À, mình là James Brown, mình đến từ Muggle giới, cho nên cái gì đối với mình cũng lạ lẫm cực kỳ, còn bồ thì sao, bồ chắc chắn phải đến từ thế giới phép thuật, bồ sử dụng phép thuật thành thạo đến thế mà, ngầu quá đi thôi, không biết khi nào mình mới có thể làm giống cậu nữa, quơ quơ ngón tay là mọi thứ tự bay lên luôn, heheh.”
“Tớ là Eren Bonne, rất vui được làm quen, còn cái mấy cái quơ quơ tay này, bồ sẽ được học sớm thôi.” Eren cười, cậu nhóc này nhìn là biết chắc chắn sẽ vào Gryffindor, cực kỳ năng động, tự tin, hiếm khi có ai đến từ Muggle giới mà có thể vỗ ngực nói mình đến từ đấy lắm, ừm, mầm non tốt, đáng bồi dưỡng đó.
Gật gật đầu nhìn người vẫn còn đang líu ríu kể từ khi bước chân vào đến giờ, cậu ta làm y nhớ đến một người bạn của mình, thích náo nhiệt và mấy trò đùa dai, ngày xưa Lorcan với giáo sư Gryffindor phải nói là suốt ngày cứ đi ghẹo người này đến ghẹo người khác, lần nào Lorcan phạm lỗi gì Noam cũng phải đứng ra gánh, trong khi giáo sư Gryffindor bị cha Salazar kéo thẳng về phòng của hai người bọn họ, y cũng chả biết bọn họ làm gì, chỉ biết một tuần sau đó lớp độc dược của giáo sư Gryffindor là do giáo sư Ravenclaw đứng.
“À phải rồi Eren, tại sao cậu trùm kín thế, không ngộp sao?” James thắc mắc nhìn người bạn đầu tiên mình kết được kể từ khi bước chân vào thế giới phép thuật, sau khi nói chuyện với nhau một hồi, cậu cuối cùng cũng được y cho phép gọi tên thánh, nhưng mà, người bạn này của cậu, vì sao vẫn cứ luôn mặc áo choàng thế, thời tiết cũng đâu quá lạnh đâu???
Để tui giải thích cho, cậu ta tính làm người bí ẩn ấy mà, heheheh!!!
“Vì một vài lý do mà thôi.” Eren chỉ nói nhiêu đó, cũng không giải thích cặn kẽ, nhưng may mắn là, James hiểu y không muốn đề cập đến vấn đề này nên cũng không hỏi nữa, chỉ tự suy đoán đủ mọi loại lý do trong lòng, chẳng hạn như là: có khi nào cậu ấy có một vết bớt xấu xí trên mặt nên mới trùm áo choàng không ta; hay là: hay cậu ấy vốn là người nổi tiếng, cho nên phải che mặt đi học,…
Thật ra thì… SAI RỒI!!!! Cậu ta trùm áo chỉ vì muốn tỏ ra ngầu thôi, tân sinh vẫn luôn trùm áo choàng từ khi lên tàu lửa đến giờ, bị buộc phải lột mũ áo choàng xuống để có thể tiến hành phân loại, sau đó, khi cậu ta lột xuống, cả đại sảnh đường đều đứng hình trước gương mặt của tân sinh này, nghĩ thử xem, ngầu cỡ nào chứ!!!! Cho nên tui nói, nếu không phải vì lời tiên tri đó cho nên chỉ Slytherin dám nhận cậu ta, thì cậu ta chắc chắc phải vào Gryffindor.
Cả hai người nói chuyện rất hợp rơ, mặc dù sự thật là chỉ có James nói còn Eren chỉ lâu lâu ‘ờ’ một cái, không thì ‘ừm’ một tiếng cổ vũ James, cho cậu ta biết nãy giờ cậu ta không độc thoại.
Thỉnh thoảng Saphie cũng meo vài cái chứng tỏ với hai người đang ‘trò chuyện’ hăng say trong toa là mình có tồn tại, lần đầu tiên James nghe thấy tiếng mèo kêu trong toa cũng rất bất ngờ, xoay qua xoay lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cuối cùng nếu không nhờ Eren nhấc Saphie đang mở mắt vì bị làm phiền lên, thì James cũng không biết trong toa tàu còn một sinh vật mang tên mèo nữa
“Đen thế, khả năng ẩn núp quá tuyệt vời, cậu có ý định cho nó làm ninja không? Ẩn núp siêu ghê, giống như trong phim ấy, sau đó còn phóng phi tiêu vèo vèo nữa, à, có khi nào mèo của cậu là do một ninja nào đó biến thành không, nó đen thế mà, tớ chưa bao giờ gặp con mèo nào đen đến thế cả!!!” Cậu ta nói thế đấy, không biết cậu ta đã bị nhồi nhét cái gì vào trong đầu để có thể nghĩ một con mèo có thể làm ninja hay là một ninja biến thành mèo, cho dù có đi nữa, cậu nghĩ rằng một ninja sẽ rỗi đến mức biến thành một con mèo sau đó chui vào trong cửa hàng thú cưng chờ ai đó đến mua mình sao?!!!!
Y thật sự rất muốn nói như vậy, nhưng mà, y cũng không nên vùi dập suy nghĩ của con nít, cho nên đành phải nuốt chữ đã đến khoé miệng xuống, bất quá, Muggle giới, có vẻ cũng không hào nhoáng như những gì y đã thấy, ít ra thế giới phép thuật sẽ không có mấy thứ đi đầu độc trẻ em mang tên phim ảnh này, y nhất định không được cho Gideon tiếp xúc với cái thứ đáng sợ đó mới được, không khéo một ngày nào đó em ấy lại nhìn katana của y rồi nói y là ninja thì khổ.
Có người đi chung, đường có dài cách mấy cũng rút gọn lại, rất nhanh tàu đã dừng, sắc trời cũng đã tối đen, Eren và James đứng lên rời khỏi toa của mình, hoà vào dòng học sinh rời tàu.
Bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, một giọng nói vang lên: “Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây, nhanh lên nào” Người khổng lồ lai cầm đèn lớn tiếng nói: “Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.”
Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Xung quanh tối hù làm cả đám ai cũng sợ hãi im thin thít, hiển nhiên là ngoại trừ Eren và James. Huyết thống của y cho y khả năng đánh hơi cũng như nhìn thấy trong bóng tối, hơn nữa, cho dù không có huyết thống thì con đường này y cũng đã đi muốn mòn luôn rồi, hiển nhiên là không cần phải đi từng bước từng bước cẩn thận như mấy nhóc năm nhất kia.
Còn James, cậu ta căn bản là vì quá hào hứng cộng thêm đi chung với Eren, cho nên cũng không bị gì, trên đường đi cứ liên tục cảm thán, nhiều đến mức Eren chỉ muốn ếm cho cậu ta một cái bùa im lặng, nhưng cuối cùng y cũng không làm, y là người thừa kế của một trong bốn nhà sáng lập, là chủ nhân của Hogwarts, y không được phép thương tổn học sinh, huống chi, cậu ta cũng không có ác ý gì. Ngoại trừ hai quái thai bọn họ ra thì năm nhất nào cũng trượt té vài lần, càng gần đến hồ đen, tiếng ui da của bọn nó càng lớn, tần suất vang lên cũng càng nhiều, thậm chí vài đứa còn ngã dập mông.
Hagrid ngoái đầu ra sau nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút, sau đó nói: “Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.”
Một tiếng ô rất to đồng thanh vang lên.
Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.
Lão Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to: “Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!”
Eren và James lên thuyền, lên chung với họ còn có hai nam sinh khác, bất quá, Eren chỉ cần nhìn một chút kiểm đoán được bọn họ sẽ vào nhà nào, hai người còn lại, một người là Andy Jones, một người là Henry Evens, hai người bọn họ cùng với James, còn chưa bước chân vào Hogwarts đã lên kế hoạch thám hiểu lâu đài, thậm chí còn lên xong kế hoạch làm sao trốn giáo viên, hoàn toàn xem y là không khí, ngẫu nhiên James sẽ quay sang hỏi y mấy câu, bất quá thấy y có vẻ hơi mệt liền không bắt chuyện với y nữa mà quay sang chuyên tâm nói chuyện với hai người bạn mới của mình.
“Đinhhh đinhhh đinh đinh.” Bốn hồi chuông vang lên, hai dài hai ngắn, giai điệu này là giai điệu dành riêng cho chủ nhân của Hogwarts, toà lâu đài này, nó đang chào mừng chủ nhân của nó trở về.
“Mẹ tớ nói cái chuông này chưa bao giờ kêu mà, tại sao nó lại vang lên bây giờ?” Andy khó hiểu, cậu ta đến từ thế giới phép thuật, cả ba và mẹ đều là cựu học sinh của Hogwarts, cho nên cậu có biết chút chút về Hogwarts, nhưng mà, rõ ràng mẹ cậu đã nói cái chuông này hỏng rồi, trường chỉ giữ nó lại vì nó là đồ cổ thôi mà?!!!
Eren mỉm cười, lưu luyến thì thầm: “Hogwarts, ta về rồi đây!” Cái chuông này có từ rất lâu rồi, nó có hai chức năng, một là để cảnh báo giáo đình tấn công, hai là để thông báo cho học sinh biết giáo sư đã về, ngày xưa, bốn giáo sư Ravenclaw, Hufflepuff, Gryffindor và Slytherin rất hay ra khỏi trường vì vài lý do, đôi khi là một người, đôi khi lại là hai, tuỳ thời điểm, và khi bọn họ trở về, cái chuông này sẽ vang lên, chào đón chủ nhân của nó trở về. Mỗi một giáo sư là một giai điệu khác nhau, giáo sư Ravenclaw là ba dài một ngắn, giáo sư Hufflepuff là ba ngắn một dài, giáo sư Slytherin là hai dài hai ngắn, giáo sư Gryffindor là bốn ngắn, giai điệu vừa vang lên chính là giai điệu chào đón Slytherin trở về, y là người thừa kế chính thức của Slytherin, hiển nhiên Hogwarts sẽ đánh chuông chào mừng y trở về.
Bất quá, ngàn năm qua cái chuông này chưa một lần vang lên, cho nên hiển nhiên không một ai biết ý nghĩa thực sự của tiếng chuông này cả, ngày xưa, bọn họ rất lo sợ mỗi giáo đình tranh thủ lúc các giáo sư đi vắng mà tấn công Hogwarts, cho nên nói hồi chuông này ngoài để thông báo các giáo sư trở về, mà nó còn nói “Ta đã về rồi đây.” thay các giáo sư. Hoài niệm quá đi!
Rất nhanh thuyền nhỏ liền cập biến, cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.
Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
“Mọi người đông đủ cả rồi hả? Không thiếu ai chứ?”
Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.
Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu tất cả tân sinh nơi đây là chớ có mà lôi thôi với bà.
Lão Hagrid giới thiệu: “Các học sinh năm thứ nhất đây thưa hiệu trưởng McGonagall.”
“Cám ơn bác, Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.”
Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến mức có hai con quỷ khổng lồ đi song song cũng được. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống như ở ngân hàng Gringotts. Trần lâu đài cao vời vợi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.
Bọn trẻ theo Hiệu trưởng McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Đến khi đến trước cửa Đại sảnh đường liền dừng lại, bà giới thiệu tất cả về Hogwarts cho bọn nó, bao gồm các nhà hay cách tính điểm, nhìn bọn nó bị mấy hồn ma doạ sợ, sau đó lại cho bọn nó vài phút chỉnh trang lại y phục, cuối cùng, bà vươn tay đẩy cánh cửa khổng lồ trước mặt bọn họ ra, dẫn tân sinh vào bên trong.
Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh.
Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Hiệu trưởng McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc.
Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Eren ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Đây là thần chú của giáo sư Ravenclaw, ngài cảm thấy để trần nhà trống không sẽ chẳng khác gì Muggle, cho nên mới đặc biệt nghiên cứu làm cho cái trần giống như cả biển sao như vầy, thần chú này hầu như ai trong Hogwarts cũng biết, thậm chí có vài động vật nhỏ còn đặc biệt nghĩ ra gì đó để thêm thắt vào, làm cho trần nhà của Hogwarts ngày xưa mỗi ngày một vẻ, đẹp vô cùng.
Hiệu trưởng McGonagall mang một cái ghế ba chân ra, trên cái ghế đó còn có một cái nón vá chùm vá rách, nhìn vô cùng thảm hại và dơ bẩn. Eren, thật hiển nhiên, cũng biết thứ này, đây là mũ của giáo sư Gryffindor, nhớ ngày xưa, Hogwarts sẽ dành ra 2 tuần cuối cùng của năm học để tập hát, coi như là món quà của đàn anh đàn chị gửi đến tân sinh, hát chính là nón phân loại, bè là học sinh của Hogwarts, giai điệu mỗi năm mỗi khác, nhưng lời vẫn mãi chỉ có một, do giáo sư Hufflepuff viết, ngài cảm thấy âm nhạc chính là phép màu kì diệu nhất, cho nên đã dành rất nhiều thời gian để viết lời, sau khi viết xong lại cho giáo sư Slytherin phối nhạc, phải, giáo sư Slytherin, bất ngờ chưa, Salazar Slytherin là một người khá thích âm nhạc, ông có thể chơi rất nhiều loại nhạc cụ khác nhau, và thế là bài ca trường ra đời, không biết một ngàn năm sau Hogwarts còn truyền thống này không, nhưng ngày xưa, Lorcan và y, hai người bọn họ là hát hay to nhất ấy, thậm chí Gideon còn đệm sáo, nhớ ghê.
Trong lúc Eren tưởng niệm, cái nón vá đùm vá rách trên kia đã tự tét một đường, bắt đầu rống, những đàn anh đàn chị cộng thêm các giáo sư đều đã chuẩn bị cho mình vài bùa bịt tai, nhưng lạ thay, cái mũ đó năm nay hát đặc biệt hay.
“Nó hát hay quá Eren nhỉ!” James bên cạnh cảm thán, mười hai năm sống trên đời của cậu, cậu chưa bao giờ nghe sinh vật gì hát hay như vậy.
“Hiển nhiên, một ngàn năm trước, ngài Gryffindor còn đặc biệt mở một cuộc thi để xem nón nào hát hay nhất ấy!” Eren tự hào.
“Tuyệt ghê, làm sao cậu biết vậy?” James hào hứng.
“Hogwarts một lịch sử.” Eren nói, không lẽ nói cậu đã từng nhìn thấy cảnh tượng đó rồi, xung quanh giáo sư Gryffindor bày la liệt nón và nón, các loại nón khác nhau, loại nào cũng mở miệng ra rống lên, thế mà giáo sư Gryffindor có thể bình tĩnh lắng nghe sau đó chọn ra cái hát hay nhất, thật sự rất ấn tượng.
“Bây giờ ta sẽ đọc tên, ta đọc đến tên ai người đó liền bước lên đây đội cái nón này vào.” Hiệu trưởng McGonagall nói, bà lôi từ trong người ra một cuộc da dê thật dài, bắt đầu đọc.
“EREN BONNE !!!” Phải rồi, làm sao y có thể quên, họ của y là chữ B, chẳng khác gì là người đầu tiên bước phân loại, nhàm chán, Eren ngán ngẩm nghĩ, sau đó bước lên phía trước. Mắt của toàn bộ đại sảnh đường đều đổ vào bóng dáng đen thui đang bước lên, không thấy rõ gương mặt, chỉ thấy tân sinh này mặc một cái áo choàng rất dày, che kín cả cơ thể.
.
.
.
“SLYTHERIN!!!”
———————————
Hoon: hai ngày không ra chương mới nên gõ một chương super dài cho mọi người nè, heheheh. Hẳn mọi người thắc mắc vì sao giáo sư McGonagall thành hiệu trưởng rồi mà vẫn chủ trì nghi thức phân loại phải không, là vì do Hogwarts tạm thời không tìm được giáo sư dạy môn biến hình, cho nên bà đành phải vừa đảm nhiệm chức giáo sư vừa đảm nhiệm chức hiệu trưởng.
HẾT CHƯƠNG 3