EDITOR: ALISIA
BETA: KIU
-o0o-
026
Nhà Potter ở thung lũng Godric.
Harry đi bộ qua quảng trường Luân Đôn, không biết đi tới đi lui như thế nào mà cuối cùng vẫn đi trở về thung lũng Godric.
Nơi này bây giờ chỉ còn là một mảnh phế tích.
Cũng chính trong mảnh phế tích này, giới phù thủy nghênh đón bước ngoặt lớn nhất của một cuộc chiến tranh dai dẳng.
Chính là ở chỗ này, có một cậu bé đã bị Chúa tể hắc ám chọn trở thành Chúa Cứu Thế, cũng là nơi Chúa tể hắc ám bị đánh bại lần đầu tiên.
Cũng là nơi Harry bắt đầu cuộc đời không bình yên của mình.
Xung quanh nơi này an táng rất nhiều xương cốt của các anh hùng chiến tranh, thể hiện sự cống hiến của họ đối với Giới phù thủy Anh Quốc đã đạt được vinh dự tối cao.
Đối với bất kì một phù thủy Anh Quốc nào, đây đều là nơi có ý nghĩa nhất, nó thậm chí còn trở thành một trong những địa điểm đáng giá nhất trong lịch sử của giới phù thủy Anh Quốc.
Đương nhiên đối với Chúa Cứu Thế Harry Potter, nơi này còn có một ý nghĩa khác.
Nhà.
Harry không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên cười một chút.
Có lẽ chính cậu cũng không ngờ rằng, nơi cậu hoài niệm nhất lại là căn nhà âm u tọa lạc tại một đường phố hỗn loạn ở Luân Đôn.
027
Bốn năm trước
Năm thứ năm đối với đại bộ phận phù thủy học sinh đều là thảm họa, giống như là kỳ thi chuyển cấp từ cấp Trung học cơ sở lên cấp Phổ thông vậy á.
Nhưng mà giờ phút này Harry thà học năm thứ năm lại ba lần, cũng không muốn ở trong phòng này ngây ngốc thêm một giây phút nào.
Không hề nghi ngờ, giáo sư độc dược Hogwarts, chủ nhiệm Slytherin, Severus Snape, chắc chắn còn đáng sợ hơn so với thảm họa.
Khi Harry từ hôn mê tỉnh lại nhìn thấy người đầu tiên là Snape, cậu đã cảm thấy hỏng bét.
Harry mở tờ giấy của cụ Dumbledore do cú mèo đưa tới ra —— vẫn là nét chữ uốn lượn và văn phong “táo bạo” khiến người ta không khỏi liên tưởng đến tính tình nghịch ngợm của ông —— ánh mắt vội vàng nhìn xuống phía cuối tờ giấy, nhịn không được cười khổ.
Hy vọng thời gian còn lại trò cùng Severus có thể chung sống vui vẻ.
Mệnh lệnh của Dumbledore, bất cứ ai cũng không thể từ chối.
Cho dù Harry và Snape có ghét bỏ đối phương ra sao.
028
Cuối đường Bàn xoay
Mỗi sáng tỉnh lại, Harry đều có thể liếc mắt thấy hai bình độc dược và một phần bữa sáng được để sẵn ở đầu giường.
Tuy rằng Harry vẫn luôn hoài nghi Snape rốt cuộc có nhân cơ hội độc chết mình hay không, nhưng mà thời gian trôi qua, Harry rất nhanh đã phục hồi được tâm tình, lại trở về là một nhóc con tung tăng nhảy nhót như trước, và mặc dù Snape hận cậu, hận đến muốn cậu chết luôn, nhưng mà còn chưa có đến mức muốn độc chết cậu.
Nói thật, Harry đã rất ngạc nhiên với kết luận này của mình, cậu vẫn luôn cảm thấy Snape hận cậu muốn chết.
Phòng Snape so với mấy nơi khác lại càng âm u, lạnh lẽo đến dọa người.
Harry thề, cậu chưa bao giờ nhìn thấy cái nhà nào mà như thế này bao giờ.
Ừ…… Tốt thôi, ít nhất thì nơi này tốt hơn nhiều so với cái tủ chén ở nhà dì dượng.
Mỗi tối lúc đi ngủ, Harry đều phải quấn chăn thật dày, cho nên lúc thức dậy cậu phải ở trong chăn cọ tới cọ lui lười biếng một lúc rồi mới bằng lòng xuống giường.
Nhưng mà thật sự…… rất đói nha.
Harry trộm chuồn ra phòng, mới phát hiện Snape căn bản không ở trong phòng khách, Harry đoán chắc là người kia đang làm độc dược rồi.
Sự thật chứng minh, Harry tuy là một đứa bé phi phàm, nhưng mà mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm sáng vẫn sẽ cảm thấy đói khó chịu.
029
Ở hoàn cảnh xa lạ, Harry nhìn thật lâu mới tìm được cái gọi là tủ lạnh.
“Bực……”
Harry nhíu nhíu mày, cậu vừa phát hiện ra, tủ lạnh của Phù thủy chỉ được dùng để chứa độc dược và mấy tiêu bản sâu. Cậu bày ra vẻ mặt ghét bỏ đóng cửa tủ lạnh, gương mặt nhỏ không khỏi suy sụp.
Bị bắt ở tại nhà Snape thì thôi đi, còn phải chịu đói khổ rét lạnh như vậy mà chết nữa.
Merlin, người thật là quá đáng lắm rồi!
“Potter, ngươi đang làm gì.”
Snape như là ma quỷ, yên lặng không một tiếng động đột nhiên xuất hiện sau lưng Harry, dọa Harry nhảy dựng.
“Không có việc gì.” Harry phản xạ có điều kiện trả lời.
“Ta hy vọng ta sẽ không nhìn thấy ngươi lang thang ở chỗ này nữa.” Nói xong, Snape liền tỏ ra chán ghét rồi rời khỏi tầm mắt của Harry, theo sau truyền đến giọng nói tỏ vẻ uy hiếp “Ta phải đi làm dược ngươi cần dùng, ta đã cảm thấy đủ bực bội rồi, vậy nên đừng quấy rầy ta thêm.”
Mãi đến khi Snape đã đi khuất bóng, Harry mới nhận ra mình hẳn là nên tìm y đòi đồ ăn.
Ặc, đòi đồ ăn lúc Snape đang chế độc dược…… Có khi nào y sẽ trực tiếp đem cậu đi làm độc được luôn không trời.
Từ buổi tối bị uy hiếp đó, Harry luôn cố gắng tránh Snape —— Chủ nhân chân chính của cái nhà này
030
Nhưng cậu cũng không thể tránh người đàn ông này hoàn toàn được, rốt cuộc thì mục đích của cậu khi ở đây là tiếp thu huấn luyện Bế quan bí thuật mà.
Snape vẫn mặc quần áo màu đen vạn năm không đổi, khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác áp lực không biết ở đâu ra.
“Cơ sở hàng đầu của Bế quan bí thuật là làm sạch đầu óc, tư tưởng và tình cảm, để khi người khác dù có xâm nhập vào đầu óc cũng không phát hiện bất cứ ý đồ che dấu giả dối hay liên hệ tình cảm nào, đạt đến trống rỗng, ta không nghĩ một cái đầu sư tử rỗng toét sẽ làm tốt. Để ta xem thử, Chúa Cứu Thế của chúng ta có thể làm được gì nào.” Snape trào phúng mà nguy hiểm nói, rồi chậm rãi rút đũa phép ra.
Nhìn động tác của Snape, Harry nhịn không được căng chặt cơ bắp.
“Một……hai…… ba, chiết tâm trí thuật.”
Harry nỗ lực chống cự lại, nhưng cậu vẫn cảm giác được đại não đang bị xâm nhập. Văn phòng ở trước mắt đột nhiên biến mất, lần lượt từng hình ảnh hiện lên trước mắt Harry.
Không! Harry nỗ lực chống cự lại, mà không biết làm như vậy chỉ giúp Snape tiến vào trong đầu cậu càng nhiều.
Mãi đến khi…… Nhìn thấy cặp mắt không còn tiêu cự của Cedric.
Harry đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cậu cảm thấy dường như mình đang ngăn cản sự xâm nhập của Snape.
Nhưng ngay sau đó thứ xuất hiện lại không phải là cảnh tượng trong phòng, mà là bóng tối kéo dài.
“Tuy rằng ta không nên trông cậy vào một Potter, nhưng mà nhớ kỹ, làm trống đại não, làm tình cảm biến mất.” Snape nhìn Harry, giọng nói mang theo chút uy hiếp, “Ngươi khiến ta tiến vào quá sâu, đứng dậy và tiếp tục!”
Qua thật lâu, Harry vẫn không có phản ứng gì, Snape nhíu nhíu mày phát hiện, nhóc con kia thật sự ngất đi rồi.
“Chết tiệt!” Snape thấp giọng mắng một tiếng, tùy tiện cho tên nhóc này một cái chú kiểm tra.
Suy dinh dưỡng?
Đứa nhỏ này không có đầu óc sao? Ăn cơm cũng không biết! Cho dù có là cự quái thì cũng biết là đói bụng phải đi ăn cơm đó!
HẾT CHƯƠNG 3.2
