EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: AKKI
-o0o-
Chương 41: Sổ nhật ký thành trạm trung chuyển
Không đề cập đến sự ghét bỏ của Draco và Ron, Harry lúc này đang gian nan tìm Moni trong biển người. Hồi nãy bởi vì quá nhiều người, cho nên Harry trực tiếp ném Moni đi, lúc này rời khỏi hiệu sách lại tìm không tìm thấy cơ thể cứng ngắc vì bị bóng đè kia.
Không phải bị người khác dẫn lên chứ? Harry vừa tìm kiếm trong đám người, vừa không xác định nhìn dưới chân mình. Trải qua một hồi tìm kiếm, rốt cuộc tìm được Moni phải ngồi xổm vì áo choàng bị nhóm fans hưng phấn dẫm lên.
Nhìn đôi mắt lên án mãnh liệt của Moni, Harry không phúc hậu cười cười, sau đó túm áo choàng của cậu, kéo Moni rời khỏi hiệu sách.
Đến khi Harry và Moni vất vả lắm mới thoát khỏi hiệu sách chật ních người, hai người trưởng thành đánh nhau bất chấp hình tượng trước cửa cửa hàng đã bị Hagrid dùng một tay tách ra.
“Giữ cẩn thận vào, đây có thể là thứ tốt nhất phụ thân mi có thể cho mi đấy.” Thừa dịp ném sách trở về tay vị tiểu thư Weasley tóc đỏ kia, Lucius tự cho là thần không biết quỷ không hay kẹp cuốn sổ nhật ký vào trong sách, không hề hay biết con của hắn và Cậu Bé Vàng vừa bước ra khỏi hiệu sách kia nhìn thấy rất rõ ràng, hơn nữa con của hắn đã chờ đợi thời khác này hơn phân nửa kỳ nghỉ.
Khi Ginny gom mớ sách vở rớt đầy đất, Ron anh trai tốt đến gom phụ em gái, lặng lẽ nhét cuốn sổ vào trong tay áo đã được chỉnh sửa đôi chút, (dựa theo mẫu túi áo biến thành túi tiền, sau đó làm hai cái nút thắt thắc chặt ống tay áo to rộng, túi tiền còn được ếm bùa nới rộng cộng thêm một trận pháp luyện kim để cân bằng trọng lượng, tuỳ thân không gian hoàn mỹ, lúc tắm rửa còn có thể gỡ xuống. Ron chế tạo, độc nhất vô nhị!)
Harry thấy được động tác của Ron, im lặng ra hiệu, ý bảo có gì khai giảng rồi nói.
— Dãy phân cách khai giảng —-
Tiếng còi chói tai vang lên, tàu tốc hành bắt đầu lăn bánh với cột khói trắng dày đặc phía sau.
Trong toa cuối cùng, Harry cầm trong tay cuốn << Cuộc phiêu lưu với ma cà rồng >>, không thể không thừa nhận, Gilderoy Lockhart tuy rằng bản lĩnh chẳng ra gì, nhưng cách hành văn quả thật không tồi.
Khi Harry đang đọc đến đoạn gay cấn, Ron mở cửa đi vào, ếm cho cửa sổ một bùa xem nhẹ, rút cuốn nhật ký ra quẳng lên trên bàn “Cầm thứ chết toi này đi ngay lập tức!!”
Harry nghe được tức giận ẩn trong giọng nói của Ron, thắc mắc “Cậu làm sao thế?”
“Thứ này tớ mặc kệ! Cậu tự xử lý đi!!” Harry vừa định hỏi tiếp, cuốn nhật ký bỗng nhiên tự mở ra, giống như một cái gương hai mặt mà hiện ra hình ảnh, người hiện lên là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi mặc đồng phục Hogwarts ngồi trên sofa, trên tay còn cầm một quyển sách.
“Xin chào, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Tom Riddle, người mà cậu biết. Tất nhiên, vì phân biệt, tôi không ngại các cậu gọi tôi là Nhật Ký.” Sau đó hình ảnh lại chuyển thành một Tom Riddle khác, tuy nhiên người này trưởng thành hơn người hồi nãy khá nhiều “Tôi là ai hiển nhiên không cần phải nói, mọi người có thể gọi tôi là Mặt Dây Chuyền.”
Hình ảnh lại chợt loé, bối cảnh hình như là một hầm vàng nào đó, Tom Riddle lần này hơi kiêu căng “Tôi là Cúp Vàng, mọi người cứ gọi tôi là Cúp Vàng công tước đi.”
“…” Harry trương đôi mắt cá chết lên nhìn Ron.
“Mấy tên này không biết làm cách nào, biến cuốn sổ nhật ký này thành cái trạm trung chuyển, thậm chí ba người bọn họ còn có thể xuất hiện cùng một lúc!” Ron nghiến răng nghiến lợi “Cậu không biết mấy ngày nay tớ mất ngủ thế nào đâu! Cả ba người bọn họ rảnh quá không có việc gì nên cho tớ xem ký ức, nhưng con mẹ nó là ba người cùng một lúc! Cậu có biết cảm giác một giây trước còn đang ở Hogwarts nghe giảng, giây tiếp theo cầm đũa phép đứng trên chiến trường còn mém bị Avada đánh trúng, không kịp ếm bùa phòng ngự đột nhiên bị Bellatrix vụt ra trước mặt tỏ tình không!” Ức chế nhất chính là, tỉnh lại còn phải nghe ba tên chết tiệt này cười nhạo!
“… Cậu, vất vả rồi.” Tưởng tượng thôi cũng toát hết mồ hôi lạnh!
“Cho nên, cậu nhanh cầm cái thứ chết tiệt này đi đi, mặc kệ cậu cầm đao chém, đốt, ngâm nước hay ướp nọc độc, giải quyết nó ngay! Bố không muốn nhìn thấy gương mặt này một lần nữa!” Hung hăng chọc chọc mặt của Cúp Vàng công tước cao ngạo.
“Ê, đừng chọc mặt tôi coi!” Cúp Vàng bất mãn thay đổi hình ảnh, Nhật Ký vĩnh viễn mười sáu tuổi xuất hiện dưới ngón tay Ron “Weasley, cậu thật sự rất bất lịch sự!” Rõ ràng là Trường Sinh Linh Giá trẻ nhất, nhưng lại là cái lớn tuổi nhất (chế tác sớm nhất, nên già hơn mấy cái khác)
“Tại sao tôi phải lễ phép với cái thứ tàn phẩm mém chút nữa thì giết chết em gái của mình?” Khinh bỉ của Ron sắp xuyên qua nhật ký luôn rồi.
“… Thân là một Gryffindor, cậu quả thật không xứng.” Nhật Ký khô cằn nhận xét câu đánh giá “tàn phẩm” kia.
“Xin lỗi, tôi là Ravenclaw.” Ron cười miệt thị.
“Nón phân loại về hưu rồi sao? Nón mới thật quá thất trách, ngay cả Weasley cũng có thể phân đến Ravenclaw, sao không phân Malfoy đến Hufflepuff luôn đi!” Nhật Ký nhếch mép, lộ ra một nụ cười như có như không.
“Không, tôi nghĩ cái thất trách của nón phân loại chính là ném một tên máu lai ngu ngốc có gan cắt lát chính linh hồn của bản thân mình vào Slytherin.” Có thể bức Ron đến mức nói chuyện cũng mang theo châm chọc sặc mùi Slytherin này cũng xem như bọn Nhật Ký lợi hại.
“Không, tôi chỉ là bị hố! Chuyện này không phải lỗi tại tôi!” Nhật Ký nói đến chuyện này đột nhiên kích động.
HẾT CHƯƠNG 41