TRANSLATOR: JUNE
BETA: BAMBI
-o0o-
Harry gục xuống giường, cuối cùng cậu cũng đủ mệt để ngủ mà không lo gặp phải ác mộng. Dành thời gian với Jasper và Bella và sau đó đi gặp Jasper trong hình dạng một con cáo thật thú vị. Và cuối cùng cậu đã có một cái tên cho hình dạng khác của mình; cậu tự hỏi liệu Remus có đặt tên cho cậu là Blackie hay gì khác không. Thật ngạc nhiên khi Jasper tìm cho cậu một chiếc giường nhỏ trong nhà của anh, nhưng Harry không quá lo lắng về việc ma cà rồng cố gắng ăn thịt mình trừ khi Jasper bị đói thừa sống thiếu chết hoặc cái gì đó, như Jasper đã nói Blackie hơi nhỏ cho một bữa ăn.
Kể từ khi tới Forks, Harry thấy mình thư thái hơn rất nhiều. Cậu chắc chắn rằng mình vẫn cảnh giác với nguy hiểm, cậu đã cảm nhận được Mike ngay khi anh ta phá vỡ bong bóng cá nhân của mình, nhưng cậu không nghi ngờ mọi người.
Bella … cậu có thể cảm nhận được nỗi buồn và nỗi đau của cô, một phần trong cậu đã chạm đến điều đó, cậu muốn làm gì đó để giúp cô. Harry đã chiến đấu để không ai phải cảm thấy nỗi đau mà cậu phải chịu.Cậu biết chuyện gì đó đã xảy ra với cô, điều gì đó liên quan đến gia đình đã mất của Jasper.
Trở mình và chui sâu hơn vào trong lớp chăn, Harry nhắm mắt lại và buộc đầu óc tỉnh táo, để giấc ngủ dần chiếm lấy cậu trong khi cầu nguyện không gặp ác mộng.
—————————
Jasper thất vọng khi không thấy Blackie đợi mình, nhưng con cáo nhỏ cần phải sống được trong rừng nên anh cố gắng không để nó làm phiền anh. Anh đặt cặp sách của mình sang một bên và bật TV lên, quyết định xem một bộ phim để giết thời gian, bỗng nhiên anh phải hứng chịu một làn sóng kinh hoàng, nỗi đau quá sức chịu đựng khiến anh loạng choạng. Nhắm mắt lại, anh cố gắng tìm ra đó là ai nhưng không được nên anh bỏ chạy theo hướng nó đến và chạy cho đến khi tìm thấy một ngôi nhà. Anh dùng một cái cây để đến cửa sổ bên phải và nhìn chằm chằm vào thì thấy mái tóc đen bù xù xõa trên gối khi Harry xoay người và trở mình trong giấc ngủ. Trong giây lát, Jasper đã gửi những làn sóng bình tĩnh về phía cậu. Harry, người đã từ từ bất động và trở lại giấc ngủ yên bình chợt quay sang hướng lên trên, mắt mở to và dán chặt vào cửa sổ. Jasper cúi rạp người trên mặt đất, sốc vì Harry đã thức giấc như vậy. Liệu cậu ấy có nhận ra chuyện gì không? Jasper biến mất sau hàng cây ngay khi Harry dựa ra ngoài cửa sổ để nhìn xung quanh, tâm trí căng chặt lỏng ra khi cậu cuối cùng đóng cửa sổ lại.
Jasper ở ngay trên một cái cây gần đó, quyết tâm trông chừng Harry suốt đêm trừ khi Bella gọi.
——————————–
Jasper quan sát Harry khi cậu vào bãi đậu xe. Anh biết cậu thiếu niên này đã không ngủ đủ vào đêm hôm trước và … trông cậu như thể đã ngủ đủ 8 tiếng bằng cách nào đó. Sao có thể chứ? Anh mỉm cười và vẫy tay khi Harry nhìn về phía mình, nhận được một cái vẫy tay đáp lại và Harry đổi hướng đi về phía anh.
“Chào.” Harry chào và Jasper gật đầu. “Bella tới chưa?”
“Xe tải của cô ấy đang đến.” Jasper chỉ và Harry quay lại để cả hai cùng nhìn vào chiếc xe tải đang lao tới. Cô bước ra ngoài và đi đến gần họ.
“Này Jasper, Harry.” Cô chào và vấp ngã, rơi vào Harry, người đã cố gắng bắt được cô.
“Chào buổi sáng, Bella.” Harry nói khi nói đứng với cô ấy.
“Xin lỗi Harry.”
“Không sao.” Harry vừa nói vừa lùi lại.
“Chào buổi sáng, Bella.” Jasper chào, giấu nụ cười trước sự vụng về của Bella.
“Này Jasper. Ngủ ngon chứ?”
“Giấc ngủ của tôi… rất thú vị.” Jasper trả lời. “Chuông sắp kêu rồi, chúng ta đi thôi.” Jasper nói, họ đi về phía các tòa nhà trước khi chia nhau đến lớp. Jasper theo dõi sát sao cả hai con người cả ngày nhưng cả hai đều cảm thấy hạnh phúc nên anh không nói gì.
“Các cậu nghĩ sao nếu cuối tuần này chúng ta làm gì đó?” Bella hỏi trong bữa trưa và Jasper có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và hạnh phúc của Harry vì câu hỏi này.
“Tôi không có kế hoạch gì cả, Jasper?” Harry hỏi và anh gật đầu.
“Chắc chắn rồi.” Anh đã định đi săn nhưng đêm đó anh có thể kiếm ăn. Harry là một câu đố anh muốn giải và anh muốn Bella vui vẻ.
“Trừ khi Harry có xe hơi thì có lẽ Jasper cũng nên lái chứ? Tôi biết cậu ghét chiếc xe tải cũ kỹ của tôi đến mức nào.” Cô ấy trêu chọc và Jasper nhún vai.
“Không, tôi không có xe, có lẽ nên lấy một chiếc … Cái gì?” Harry hỏi khi cả hai đều nhìn cậu chằm chằm.
“Một chiếc xe đạp và một chiếc ô tô? Làm thế nào, ừm ….” Bella dừng lại, nhận ra nó có vẻ hơi thô lỗ.
“Bố mẹ tôi khá giả Bella. Cha đỡ đầu tôi cũng không có con nên … khi ông ấy chết tôi được thừa kế. Về cơ bản, tôi không bao giờ phải làm việc nếu tôi không muốn nhưng tôi nghĩ tôi sẽ nhanh chóng cảm thấy buồn chán.” Harry trả lời như thể tiền không quan trọng, đó là một thái độ tốt. Jasper có thể cảm nhận được sự đau buồn của Bella dành cho Harry và anh cũng cảm thấy phần nào của chính mình. Harry không còn người thân nào?
“Tôi xin lỗi Harry … bây giờ cậu có chúng tôi, tôi biết nó không giống nhau nhưng ..” Harry nhẹ nhàng ấn một ngón tay lên môi cô ra hiệu cô không cần nói nữa.
“Tôi chưa bao giờ thực sự có gia đình, Bella à, nên tôi không còn nhớ chuyện gì đâu. Hơn nữa, giờ tôi có những người bạn tuyệt vời, những người phải vui vẻ và không quá buồn phiền vì tôi.” Harry nghiêm khắc nói với họ. “Bây giờ, chúng ta sẽ làm gì vào cuối tuần này?”
“Chà …. chúng tôi vẫn chưa thấy nhà cậu.” Cô ấy ám chỉ và Harry cười.
“Đúng thế, nhưng tôi cũng chưa nhìn thấy nhà của Jasper, mặc dù thực tế là chúng tôi là hàng xóm của nhau.” Harry trêu chọc và cô ấy bĩu môi, khiến cả hai tên con trai phá lên cười.
“Vậy còn thứ bảy ở tôi và chủ nhật ở nhà của cậu thì sao?” Jasper đề nghị. anh cảm nhận rõ ràng sự ngạc nhiên của Bella nhưng anh không thực sự thèm khát máu của Harry và anh đã quen với Bella nên mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Nghe ổn đấy .”
“Tớ cũng thấy ổn.”
————————–
Jasper mỉm cười khi thấy Blackie đang cuộn tròn trước cửa nhà mình. Anh đã nhớ con cáo nhỏ đến mức ngạc nhiên. Anh nhẹ nhàng nhấc con vật đang ngủ và ôm chặt nó khi vào trong. Anh đặt Blackie xuống trong ổ chăn mà anh đã làm cho nó rồi ngồi gần đó để làm bài tập, sau đó đọc sách. Vài giờ sau, khóe miệng anh nhếch cao khi Blackie chui vào lòng anh và rúc vào để nhìn chằm chằm cuốn sách anh đọc.
“Mày có muốn nghe kể chuyện không?” Anh hỏi và ngạc nhiên khi anh nhận được một câu trả lời nhỏ. Vì vậy, Jasper bắt đầu đọc to và nựng con cáo của mình. Không mất bao lâu, con cáo bé bỏng lại chìm vào giấc ngủ.
—————————–
Bella tấp xe vào và nhìn ngôi nhà trước mặt. Không phải là một thiết kế mở như nhà Cullen từ những gì cô có thể nhìn thấy nhưng nó có một cảm giác sâu sắc hơn. Cánh cửa phía trước mở ra và Harry chạy xuống bậc thang và tới chiếc xe tải của cô, một chiếc túi đeo trên vai.
“Buổi sáng tốt lành.” Cậu cười toe toét chào và cô cũng cười đáp lại.
“Chào buổi sáng. Cậu háo hức không?”
“Có chứ.” Harry vừa trả lời vừa thắt dây an toàn. “Vậy là cậu đã từng đến chỗ của Jasper?” Harry hỏi khi cô quay đầu xe trong sân và trở lại đường chính.
“Vài lần nhưng trước đây …” Bella không chắc chắn nói gì và Harry chỉ gật đầu. Vài phút sau, họ kéo đi tới một nơi khác và Harry có cái nhìn đầu tiên về ngôi nhà Cullen khi có người. Jasper đang đợi họ ở hiên trước, khẽ cười.
“Buổi sáng tốt lành.” Anh gọi khi họ ra khỏi xe tải của Bella. Bella chạy đến và Jasper ôm cô vào lòng. Hai người người con trai gật đầu dễ chịu khi họ tiến vào trong. Harry nhìn quanh nhà, cuối cùng nhìn lên đủ mọi thứ. “Cậu muốn làm gì? Chúng tôi có một hệ thống giải trí đầy đủ, ừm …” Jasper cắt lời, cảm thấy một sự đồng cảm giữa mình và Harry. Họ sẽ làm gì ở chỗ của cậu ấy vào ngày mai?
“Chúng ta làm đồ ăn nhẹ và xem phim thì sao?” Bella đề nghị, giải cứu Jasper. Họ xem Underworld, vui vẻ cười đùa với ma cà rồng và người sói trong đó, Bella và Jasper tự hỏi tại sao Harry lại cười với họ nhưng Jasper có thể cảm nhận được gì đó, Harry đang che giấu gì đấy. Sau bộ phim, họ đi dạo trong rừng, hai chàng trai để Bella đi giữa họ để họ có thể vịn cô khi cô bị vấp ngã, điều gần như bất khả kháng.
Jasper nghe thấy một tiếng gầm gừ trầm thấp đầy đe dọa và đứng sững lại, tìm kiếm nơi phát ra. Bella dừng bước, biết rằng anh đã cảm nhận được gì đó và Harry cũng dừng lại, nhìn họ một cách khó hiểu trong một giây trước khi căng thẳng, mắt đảo quanh, tìm kiếm nguy hiểm. Nhìn cậu, Jasper biết mình đã đúng, Harry là một người lính. Harry đưa Bella ra phía sau mình, một cái cây ở sau lưng cô để bất cứ thứ gì đến sẽ phải vượt qua cậu, Jasper gật đầu khi anh di chuyển ra xa một chút để cho cả hai có cơ hội mà không để lộ Bella.
Harry nhìn chằm chằm khi con sói lớn nhất mà cậu từng thấy trồi lên khỏi mớ bụi rậm, cơ bắp căng lên để chuẩn bị chiến đấu. Sử dụng ma thuật, cậu nhận ra nó không phải là sói tự nhiên mà là một trong những sinh vật huyền bí cậu cảm nhận được từ Khu bảo tồn, với cả nó có ver không ưa Jasper. Tại sao cậu không thể là một thứ hữu ích hơn một con cáo nhỏ? Jasper nghe thấy tiếng thở hổn hển của Bella vì sợ hãi và di chuyển nên anh đã chặn con sói khỏi tầm nhìn của cô. Tất nhiên họ gặp một tình huống khá khó xử, Jasper có thể dễ dàng hạ gục con sói nhưng Harry biết anh sẽ không làm vậy vì điều đó sẽ khiến anh bị lộ là ma cà rồng và Harry cũng vậy khi bắt nó, bạn bè của cậu không biết cậu là phù thủy. Bí mật làm mọi chuyện rối tung lên. Cách con sói tập trung vào Jasper và phớt lờ họ khiến cậu bận tâm. Một con sói bình thường sẽ không thể làm tổn thương ma cà rồng, nhưng trời mới biết nó là cái giống gì! Harry nhắm mắt lại và để phép thuật trỗi dậy, cảm giác được Bella rùng mình khi không khí xung quanh như bị nhiễm điện, nhờ vậy giúp đạt được mục đích của nó, con sói đang nhìn hai người một cách bối rối, có lẽ thế. Harry cảm nhận được Jasper đang nhìn cậu chằm chằm, đồng thời, cũng biết rằng tóc của mình đang bắt đầu chuyển động trong gió do phép thuật được giải phóng.
“Biến đi.” Anh ra lệnh cho con sói, dùng sức mạnh phủ lên những dòng chữ và con sói lắc đầu, chống lại sự cưỡng bức. “Đi!” Harry gầm gừ, biết rằng đôi mắt của mình lúc này đang sáng lên bởi phép thuật của cậu có được sự tự do. Con sói khom người, gầm gừ và lao tới. Harry nhìn thấy Jasper nhòe đi nơi khóe mắt nhưng anh chỉ đưa tay lên. “Protego.” Anh thì thầm và một tấm chắn, như chiếc khiên bung ra quanh anh và Bella. Con sói lao vào để rồi bị đánh bay ngay tức khắc. Jasper cũng lao khỏi đó, mắt mở to. Con sói rên rỉ, gục xuống, đau đớn tột cùng.
“Harry?” Bella thì thầm và Harry nhăn mặt vì sợ hãi trong giọng nói của cô.
“Cậu không sao chứ?” Cậu hỏi nhẹ nhàng, rút phép thuật của mình trở lại, bất chấp sự phản đối của nó.
“Như thế nào? Gì vậy trời ?” Cô hỏi và Harry nhìn cô, cười khúc khích.
“Có một câu hỏi trong đó à?” cậu trêu chọc, giúp Bella thả lỏng. Jasper đang quan sát họ kỹ lưỡng, nhìn thấy chiếc khiên và biết rằng mình sẽ không thể vượt qua nó. Harry vẫy tay và tấm khiên tan biến, Jasper cảm thấy thư giãn khi biết rằng mình có thể đến gặp họ nếu cần. “Tôi nghĩ tất cả chúng ta cần phải nói chuyện sau nhưng trước tiên ….” Harry từ từ đi về phía con sói đang rên rỉ và cố gắng đứng dậy, nhưng hoàn toàn không thể. “Suỵt, không sao đâu. Ta sẽ không làm hại ngươi.” Harry xoa dịu, nhẹ nhàng đặt tay lên lớp lông ấm áp và nhắm mắt lại, để phép thuật chảy từ người và vào vết thương của con sói, chữa lành chúng. Anh cảm thấy có sự thay đổi và sau đó anh đang chạm vào da thịt ấm áp của con người. Anh mở mắt ra thì thấy một thiếu niên, rõ ràng là người của Khu bảo tồn, đang sợ hãi nhìn anh chằm chằm.
“Anh là cái gì vậy?” Cậu bé thì thầm và Harry mỉm cười với cậu.
“Một người có thể tự chăm sóc bản thân trước hầu hết các cuộc tấn công.” Harry trả lời, đứng và chìa tay ra cho cậu bé. Cậu nhóc ngập ngừng đưa tay lên để Harry đỡ dậy. Cả hai đều nhìn sang khi Bella thở hổn hển.
“Jake?” Cô thì thầm và cậu nhìn xuống. “Jacob!” Cô hét lên và quăng mình về phía cậu, Harry mỉm cười vì thấy Jacob suýt ngã khi cậu cố gắng đỡ lấy cô. Harry bật cười khi cô đụng phải người sói tội nghiệp. “Sao cậu dám tấn công Harry hả? Và đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy cậu suýt tấn công Jasper!” Cô ấy la mắng trong lúc Harry dựa vào một cái cây, cố giữ mình trên hai chân khi cười phá lên.
Jasper từ từ bước đến đứng bên cạnh Harry, người đang ngước nhìn anh, đôi mắt xanh lá cây lấp lánh, trong vắt như gương, Jasper thấy mình cũng đang cười. Anh không thể làm gì khác được, cảm xúc của Harry rất mãnh liệt, Bella thì đang rối tung lên, con sói tội nghiệp chỉ cảm thấy xấu hổ và mắc cỡ, có lẽ không vui vẻ gì với việc cậu ấy đang khỏa thân và bị Bella bám vào người nhưng rồi …. Jasper quay đầu lại, nhìn chằm chằm họ.
“Jasper?” Harry thì thầm lo lắng, tên ma cà rồng nhún vai. Anh chưa bao giờ cảm thấy gì giống thế cả, giống như Bella đột nhiên trở thành tâm điểm thế giới của Jacob.
TBC …
HẾT CHƯƠNG 5