EDITOR: Thượng
BETA: Park Hoonwoo
-o0o-
CHƯƠNG 3
“Vì cái gì!” Harry túm cổ áo Draco, “Vì cái gì muốn cùng kết hôn với cô ta? Cậu vốn dĩ là không hề yêu cô ta!” “Đây là chuyện của tôi, Bộ trưởng, ngài quản chuyện bao đồng rồi!” Draco trốn tránh trả lời, sửa lại quần áo.
“Kêu tôi Harry! Không phải bộ trưởng! Với bất luận kẻ nào tôi đều là bộ trưởng! Đối với cậu không phải! Tôi là Harry! Harry!” Harry cuồng loạn kêu, Draco lại giữ vẻ mặt bình tĩnh. Chờ đến Harry phát tiết xong, cậu mới nói, “Tôi nghĩ là ngài đã hiểu lầm, tôi vẫn luôn nhấn mạnh rằng chúng ta chỉ là quan hệ trên dưới.”
Chua xót ở trong lòng Harry trào lên, anh ngẩng đầu nhìn Draco, “Có thể nói cho tôi vì cái gì không? Chẳng lẽ không cho tôi một cơ hội sao? Nhất định phải tàn nhẫn cự tuyệt tôi như vậy, đem tôi đẩy ra sao?” “Tôi trước nay không để cậu tới gần, đâu ra đẩy ra.” Draco chẳng thay đổi giọng điệu. Harry cắn chặt môi, “Cậu còn yêu ông ta phải không?” Draco run rẩy một chút, “Tôi không rõ ngài đang nói cái gì.” “Không, cậu rõ ràng như vậy.” Harry nhìn chằm chằm cậu, “Severus Snape, cho dù ông ta đã rời đi, cậu vẫn như cũ không thể quên ông ta, cho nên muốn trốn tránh, cho nên mới cùng cô gái kia kết hôn sao?”
“Đây là chuyện của tôi.” Draco không thèm nhìn hắn. Harry tiến lên ôm chặt cậu, “Tôi không để ý, tôi có thể cho cậu giữ ông ta trong lòng, vì cái gì cậu không thể cho tôi một cơ hội dù chỉ một lần?” Draco giãy giụa đẩy anh ra, “Harry Potter!” Cậu rốt cuộc kêu ra tên Harry, đã bao lâu, “Cậu là Cứu thế chủ, là Bộ trưởng Bộ pháp thuật, đối với những người khác, cậu có lẽ là không giống người thường, nhưng đối với tôi, gia chủ tương lai của Malfoy, cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi! Mong cậu đừng can thiệp đời tư tôi một lần nữa!”
“Cậu căn bản không hề yêu cô ta!” Harry kêu to. “Yêu hay không yêu, đối với một Malfoy mà nói cũng không khác nhau mấy.” “Cậu muốn cái gì? Nói cho tôi, tôi đều có thể thỏa mãn cậu! Vinh quang của Malfoy sao? Hay là tiền tài, quyền thế!” “Không cần.” Ánh mắt Draco kiên định, “Tôi không cần ngài trợ giúp, tuy với ngài mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng Malfoy không cần ngài bố thí.” “Đây không phải là bố thí!” Harry không biết phải làm thế nào để Draco hiểu tâm ý hắn.
“Malfoy chỉ có mình đứa con trai là tôi, tôi cần gánh vác và trở thành một gia chủ có trách nhiệm.” Draco hướng Harry khom người, “Mà ngài là Cứu thế chủ, là toàn bộ hy vọng tương lai của giới phép thuật. Ngài cũng có trách nhiệm ngài, vì toàn bộ thế giới phép thuật coi ngài là tấm gương.” Draco tạm dừng trong chốc lát, “Ngài cảm thấy, nếu chúng ta thật sự ở bên nhau sẽ như thế nào? Bị người đời nhạo báng?” “Tôi không để bụng cái đó, chúng ta cũng có thể rời đi……” Draco chặn lời hắn, “Nhưng tôi để ý, cậu tưởng cậu rời đi tôi liền phải đi theo cậu sao? Cậu quá ngây thơ rồi!”
Nói xong, Draco xoay người liền phải rời đi. “Có phải cậu vẫn còn yêu ông ta!?” Harry kêu lên. Draco dừng một chút, “Còn.” Cậu nhẹ giọng trả lời. Harry run rẩy buông tay, “Cậu chỉ là cho rằng cậu còn yêu ông ta.” Harry nhẹ nhàng nói, đôi mắt của cậu hiện lên thứ gì đó, nhưng Harry chỉ nhìn thấy tấm lưng của cậu. Draco hít một hơi thật sâu, xoay người, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc, “Không, tôi yêu ông ta.” Một câu nói dễ dàng làm anh vỡ vụn, Draco nhìn Harry suy sụp trước mặt mình, tuyệt tình rời đi.
“Đừng lo lắng, con yêu, rất nhanh thôi con cũng sẽ được đi Hogwarts mà.” Harry ôn hòa nhìn cô con gái tóc đỏ đang khóc trước mặt, đây là con gái của anh và Ginny, thời gian mười mấy năm thoáng chốc trôi qua, anh đã là cha của ba đứa con. Đứng ở nhà ga Ngã Tư Vua, Harry nhìn James hoạt bát và Albus có chút lo lắng, xe lửa hơi nước hun khói anh, khơi gợi về quá kh. Anh hay tới đây khi buồn phiền.
Harry ngẩng đầu, cách đó không xa, Draco đang cùng vợ con cậu ấy đứng chung một chỗ, mái tóc bạch kim đã để dài, sắc mặt càng thêm tái nhợt, con của bọn họ Scorpius Malfoy và Draco khi còn nhỏ quả thực giống nhau như đúc, tựa như James cũng là phiên bản của anh vậy. Draco ngước mắt, cùng Harry nhìn nhau hồi lâu, Harry không biết đã bao lâu không thấy đôi mắt xanh xám ấy? Sau khi kết hôn không lâu, Draco rời khỏi Bộ pháp thuật, liên tục chiến đấu ở các chiến trường thương giới, thành công đem Malfoy lên đứng đầu, nhờ sự trợ giúp của gia tộc vợ cậu, gia tộc Greengrass .
Draco lãnh đạm gật đầu, đem ánh mắt đi nơi khác, nhưng Harry không hề rời đi. Draco, anh trong lòng thầm gọi tên của cậu, đây có lẽ là lần đầu tiên nhiều năm qua, có lẽ cũng là lần cuối cùng. “Harry!” Giọng Ginny đem anh kéo về hiện thực, Hermione lo lắng nhìn hắn, Harry nhìn cô cười cười, điều chỉnh tâm trạng, “Sao vậy, Ginny?” “Em nghĩ Albus có chút lo lắng, anh muốn nói chuyện với con không?” Có vẻ Ginny không nhìn ra gì trên mặt anh, Harry yên tâm, anh cười nói, “Tốt, em với Hermione nói chuyện đi, anh ra chỗ con nói chuyện.”
Nhìn Harry kéo Albus tới một góc, Ginny mới đưa mắt nhìn Draco, nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn như cũ không cách nào thay đổi được chuyện này hết. Harry ở bên cạnh cô, nhưng tâm lại chưa từng thuộc về cô, không có một khắc dừng lại. Dù cho Draco có rời khỏi Bộ pháp thuật đi chăng nữa, Harry vẫn cứ đem cậu đặt ở trong lòng.
Về phần Astoria, cô vẫn luôn biết, chồng cô không hề yêu cô, tiếc rằng ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu, chính cô đã hết thuốc chữa đem lòng thích người đàn ông hơn cô vài tuổi, mái tóc màu bạch kim cùng đôi mắt hẹp dài không có chút cảm xúc nào. Astoria không biết, người Draco giấu sâu dưới đáy lòng rốt cuộc là ai, cô cũng không muốn biết, chỉ cần Draco còn ở bên cạnh cô đã rất tốt rồi.
Thư phòng có một cái ngăn kéo bí mật, Astoria đã từng thấy qua, Draco đem hai cái hộp đặt ở bên trong. Khi rảnh rỗi, Draco sẽ ngồi ở thư phòng hàng giờ thậm chí cả ngày không ra, lấy hai cái hộp kia ngắm nhìn vô số lần, nhưng không mở ra. Astoria từng mở ngăn kéo ấy, khi Draco không ở đó, cô đem hộp gỗ mở ra, nhưng bất kể dùng biện pháp gì cô đều không thể mở được.
Một hộp không nặng, mặt trên điêu khắc hoa văn tinh xảo, phức tạp lại tinh tế, cái còn lại chỉ màu đen đơn giản. Astoria biết, nếu cô thật sự mở ra cái hộp này, hôn nhân của mình với Draco, dù vốn dĩ chỉ vì lợi ích của gia tộc, sẽ hoàn toàn kết thúc. Draco đối cô rất tốt, săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ, cũng không nổi giận với cô, cũng chính bởi vì vậy, Astoria càng biết, cậu không yêu cô, bởi vì không yêu, cho nên khiêm nhượng, bởi vì không yêu, cho nên không quan tâm.
Đứa con có lẽ là ràng buộc tốt nhất, Astoria sinh một đứa con cho Draco, đứa trẻ này có dung mạo rất đáng yêu. Mọi tinh lực của cô đều dồn vào con của mình, nhìn Scorpius nhỏ trưởng thành, mơ hồ xem đây là kết tinh tình yêu của cô và Draco. Scorpius rất hiểu chuyện, Draco cũng rất thích nó, chỉ là Astoria vẫn luôn có thể từ gương mặt tươi cười của Draco, nhìn ra một tia mệt mỏi cùng u sầu.
Thời gian là một con dao vô cùng sắc bén, khắc lên mặt, càng khắc vào đáy lòng.
“Harry Potter, người này từ trước tới nay là phù thuỷ vĩ đại nhất, hôm nay tại đây vĩnh viễn rời khỏi chúng tôi!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên trên sân Hogwarts, mọi người đều đổ xô ra sân, vây xung quanh Harry, anh đang nằm ở nơi đó, bình tĩnh, không mang theo một tia cảm xúc. Còn có bao nhiêu người đã từng đồng cam cộng khổ với anh? Thời đại của anh đã qua đi, nay chính anh cũng trở thành một vĩ nhân. “Chúng tôi ở chỗ này tưởng nhớ ngài, vì ngài đã từng báo đáp hết thảy, vì ngài đã tiêu diệt tên phù thuỷ độc ác nhất, vì ngài đem thế giới phép thuật trở nên phồn vinh, vì ngài đem Hogwarts kiến tạo càng thêm tốt đẹp.”
Đúng vậy, Harry đem cả cuộc đời anh cống hiến cho toàn bộ thế giới phép thuật, bất kể là anh không có lựa chọn nào khác phải trở thành Cứu thế Chủ, hay không thể ngần ngại ngồi vào cái ghế bộ trưởng bộ phép thuật. Có lẽ điều duy nhất anh vui mừng, là những năm cuối của cuộc đời có thể ở Hogwarts, nhà của anh, trải qua khoảng thời gian cùng bọn nhỏ trong sáng thuần khiết. Harry bắt đầu hoàn toàn tin Dumbledore, tin cụ vì sao lại nhiệt tình yêu thương Hogwarts như vậy. Harry ở nơi này bắt đầu vinh quang của mình, cũng là kết thúc cuộc đời.
Tiếng khóc bao trùm toàn bộ Hogwarts, thậm chí đến tận rừng cấm cũng có thể nghe được. Harry chậm rãi bị bỏ vào phần mộ, đắp bùn đất lên, vĩnh viễn vùi lấp, vùi lấp vinh quang của anh. Khi tất cả mọi người rời đi, những người chưa từng trải qua thời kỳ chiến tranh, bọn họ toàn bộ rời đi, rồi có một ngày, Harry cũng sẽ bị lãng quên, anh biết, từ lúc bắt đầu cũng đã hiểu rõ.
Một hình bóng già nua run rẩy, hai mắt vẩn đục, như cũ kiên định cùng chấp nhất, đầu tóc cậu rũ rượi cùng khí tức làm người sợ hãi, sau đó cậu cũng rời đi. “Harry.” Thanh âm già nua mà trầm thấp của cậu vang lên, khàn đặc, tựa hồ như thở phào. Thời gian trăm năm, thật sự chớp mắt đã qua, cậu run rẩy chống trượng với con rắn màu bạc đang há to miệng.